đáng tiếc em không gặp anh sớm hơn

Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó. 19."Kiểm tra giới tính nhé mọi người! Ai giới tính nữ thì ấn like tay trái, ai giới tính nam thì ấn like tay phải! Thế nhưng rất đáng tiếc, trọng tài đã không công nhận bàn thắng do trước đó, anh đã phạm lỗi với trung vệ Jagielka. 18': Bruno Fernandes có cú đá phạt Cũng hi vọng rằng dịch qua mau để 2 đứa sớm gặp được nhau. Em thương anh nhiều lắm. 28.8.2021. Hôm nay là sinh nhật anh, anh im lặng được 1 tuần rồi. Có vẻ như lần này anh nhất quyết muốn buông tay em. Thật ra cũng không trách anh. Do chúng ta gặp nhau sai thời điểm. "Vì thằng bé vẫn chưa đủ trưởng thành, nên Ars sẽ cần phải tiếp tục chuyện học vấn của mình. Anh mong rằng điều đó sẽ khiến cho thằng bé trở nên khôn lớn. Anh sẽ không cho phép hai em cưới nhau trước khi nó đạt được đến tuổi trưởng thành. Một trận hòa đáng tiếc của Newcastle nhưng họ xứng đáng nhận những lời khen sau màn áp đảo Man City trong trận đấu này. Thứ bảy, 04:27 15/10/2022 Một ngày thi đấu không thể tệ hơn của Kyle Walker. Anh là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến 2 bàn thua trong hiệp 1 của Man City Bối cảnh, đạo cụ chỉn chu. Mở đầu Mười: Lời nguyền trở lại, Linh (Chi Pu) dự một đám tang và gặp lại cô bạn thân Hằng (Rima Thanh Vy). Họ vốn ở chung nhà, mẹ Linh coi Hằng như con gái, nhưng rồi chia tách vì mâu thuẫn. Để cả hai có thời gian hàn gắn, Hằng rủ Linh Vay Tiền Nhanh Ggads. Hôm nay, xem như Doãn Chí Đằng và Hạ An đã có cuộc hẹn hò chính thức như bao cặp đôi khác, sau một thời gian bận túi bụi với việc thi cuối người chỉ đi lòng vòng xung quanh công viên, nhà sách và cùng nhau ăn một bữa trưa tại KFC, sau đó về nhà. Lần đầu tiên hẹ hò, cả hai chẳng biết đi đâu, nên cứ đi lòng vòng các nơi các cặp đôi thường hay trưa, cả hai đi bộ về nhà Hạ Doãn Chí Đằng muốn thấy Hạ An về đến tận cửa nhà lúc ấy anh mới yên tâm được. Ờ, tâm lý người đang yêu là vào một khúc đường dành cho nhà dân có thu nhập khá, đi được hơn hai mươi bước, anh nhìn thấy bên góc khuất lấp ló hai bóng dáng con gái dùng chân đạp gì đó, có điềm không lành anh liền bước nhanh đến xem An cũng nhìn thấy, bèn chạy theo đôi chân dài của theo Doãn Chí Đằng muốn hụt cả ngờ là đánh nhau, còn bốn đánh hai. Hai cô gái chỉ ôm lấy nhau chịu trận, còn một trong bốn người anh lại nhìn thấy một người khá Quan Tiểu My, sinh viên khoa Mỹ thuật dưới anh một năm học. Anh nhớ rõ cô này, vì cô ta thường xuyên đến tìm anh, lúc thì hỏi bài dù không cùng khoa, lúc thì tặng đồ ăn thức uống mà anh toàn cho bạn bè không thèm động tới. Mặc dù anh đã tỏ ra vẻ không thích thú gì với cô ta, nhưng cô gái này luôn xem như không thấy và cứ tìm anh An nheo mắt, không vì nắng, mà chỉ muốn nhìn kỹ vào trong đó, cô gái đang ôm một cô gái khác chịu trận rất quen thuộc. Bộ quần áo lại càng quen hơn, vì sáng nay cô đã gặp Hạ Cầm mặc khi đi ra khỏi nhà.“Hạ... Cầm?” Hạ An chấn động, trái tim cô như muốn rớt xuống vực sâu, chạy ùa tới nhưng bóng dáng Doãn Chí Đằng đã nhanh hơn, đẩy bốn cô gái tản ra xung quanh “Cút! Cút đi!”“Quan, Tiểu, My! Cô tại sao lại đánh người?” Doãn Chí Đằng bất mãn với việc bạo lực, nheo mắt nhìn kẻ đang đứng khoanh tay cười khoái trá. Anh lấy thân thể che đi hai cô gái đang vật vờ dưới đất.“Doãn Chí Đằng... anh sao đến đây?” Quan Tiểu My kinh hãi, chân lùi ra sau mấy bước. Chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy một Cố Hạ An tóc ngắn chạy đến ôm lấy Cố Hạ An tóc dài đang bị cô đánh nãy giờ.“Hạ Cầm! Hạ Cầm!” Mắt Hạ An đã ướt đẫm, cô dùng hai tay năng mặt Hạ Cầm lên, càng khóc to hơn “Sao em lại như thế này? Trời ơi!” Máu miệng, máu mũi, má đã sưng lên còn in năm ngón tay, quần áo dính đầy bui bậm. Cô căm hận, ngước lên nhìn Quan Tiểu My, căm phẫn quát “Em tôi đã làm gì cô? Tại sao lại đánh em tôi!!!”Cả đám, trừ Tiểu Duy vẫn ôm Hạ Cầm dù đang ngất xỉu thì còn lại điều đồng thanh lên tiếng “Em?”Hạ Cầm không còn hơi sức nữa, chỉ lay lay tay Hạ An “Chị dìu Tiểu Duy... vào nhà đi, bạn ấy ngất xỉu rồi...”Cô ngước lên nhìn Quan Tiểu My thở hồng hộc, cười mỉa mai “Đánh đã rồi chứ? Như vậy... kết... kết thúc được chưa?” Hình như có người đứng kế bên, cô quay đầu nhìn, trong lòng chấn động, đôi mắt nhìn chằm chằm, cả không dám thở Chí Đằng bây giờ cũng nhìn Hạ Cầm, lòng anh cũng chấn động. Cô gái với đôi mắt u sầu, khuôn mặt tái nhợt đầy vết thương. Máu ở mũi và khoé miệng, còn một bên má đã sưng, cũng không làm hình ảnh cô gái khuôn mặt điềm tĩnh mà anh đã động lòng trên chuyến xe bus số 4 mờ đi, còn lại rõ mồn một hơn cũng muốn ngất xỉu đi một cuộc ai là Hạ An? Đầu anh bủa vây với vạn câu suy nghĩ của anh đã được người khác mở miệng hỏi, là Quan Tiểu My. “Rốt cuộc ai là Cố Hạ An?”“Là tôi!” Hạ An đưa đôi mắt đầy thù địch nhìn Quan Tiểu My làm cô ta chột dạ.“Vậy... cô gái này là...” Quan Tiểu My thấy chuyện chẳng lành sắp đến “Em sinh đôi của cô?”Hạ An muốn nói đã bị Hạ Cầm lay lay tay tiếp, lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi “Em đau quá...”“Được được! Chị sẽ gọi xe cứu thương đến liền ngay bây giờ!” Hạ An nói xong rút điện thoại ra, còn không khỏi liếc nhìn đám người Quan Tiểu My, nghiến răng nghiến lợi “Cô tại sao lại đánh em tôi? Còn bốn đánh hai, không cảm thấy nhục nhã sao?”“Tôi.. tôi tưởng em gái cô là cô, nên mới đánh, nếu, nếu biết không phải là Hạ An cô, còn lâu tôi mới ra tay.” Quan Tiểu My tỏ ra sợ sệch, còn biện minh “Ai biểu cô ta còn nhận mình là Hạ An, thách thức tôi nữa chứ! Hứ, em gái cô cũng không có vừa, cào hai tay tôi nát bươm đây này!”Hạ An lúc này hừng hực khí thế, liền bị tạt một gáo nước lạnh, tim cô lạnh đến độ như bị đông đá. Lại là Hạ Cầm chịu trận cho cô, lại là Hạ Cầm thay cô nằm sấp ở đất để cho người ta giẫm đạp. Tại sao? Tại sao em cứ mãi thay chị bị đánh dù em chẳng phải người trong cuộc thế tôi đã làm gì sai cơ chứ?Hít thở trấn tĩnh, Hạ An gọi một cuộc gọi cấp cứu xong liền đặt Hạ Cầm vào lòng Doãn Chí Đằng còn đang thất kinh, đứng dậy, nắm cổ áo Quan Tiểu My, dù thua cô ta nửa cái đầu, lắc lắc. Mặc dù nước mắt không ngừng rơi, tuy nhiên giọng nói vẫn hùng hồn làm Quan Tiểu My xanh mặt “Em tôi thách thức gì cô? Tại sao cô không tìm hiểu rõ ai là tôi, ai là Hạ Cầm cơ chứ? Mà tôi đã đắc tội gì với cô, hả?”Quan Tiểu My hét toán lên “Á! Buông ra!” Dùng lực tay đẩy mạnh Hạ An muốn té nhào xuống đất, còn chỉ ngón tay vào cô, ánh mắt đầy nét căm hận “Ai bảo cô quyến rũ Doãn Chí Đằng? Tôi đã theo đuổi anh ấy từ khi vừa vào đại học vẫn không làm anh ấy động lòng, còn cô lại có được anh ấy, không công bằng! Thật không công bằng!”Nói xong, Quan Tiểu My bỏ chạy đi mất, ba người còn lại thấy vậy cũng chuồng lẹ. Để lại bốn người, hai người thất thần, một người ngất xỉu, một người nhắm nghiền mắt không biết trời trăng gì Chí Đằng siết chặt hai bàn tay đang ôm cô gái thở thoi thóp trong lòng, tim anh đau thắt lên từng sao vậy, tại sao trên đời này lại có hai Hạ An?Ai là người anh đang tìm kiếm? Ai là người anh đang động lòng?Một Hạ An đầy trong sáng, xinh đẹp thanh khiết như đoá hoa hướng dương vào nắng Hạ Cầm đôi mắt đầy u sầu, đen sâu thẳm không thấy đáy đang được anh ôm vào sao, anh ôm Hạ Cầm lại cảm nhận được sự quen thuộc như thế này. Mùi cam thảo đang sồng sộc vào mũi anh, làm anh như nhớ lại hình ảnh nụ cười bẽn lẽn lộ hai chiếc đồng điếu lúc ẩn lúc hiện, không quá toả sáng lại cứ hiện hữu mãi trong tâm trí đã bình tĩnh, Doãn Chí Đằng hít thở nặng nề, chỉ phát ra được một câu “Anh xin lỗi.”Chẳng biết là xin lỗi Hạ An hay là Hạ Cầm...Cũng may là đã thi hết các môn học, nên Hạ Cầm rất ngoan ngoãn nằm viện trong ba là những vết thương ngoài da, nặng nhất là phần eo cô có vết bầm lớn, đi lại khó khăn một An luôn túc trực bên cô, cả ngày lẫn đêm. Dường như chị ấy đang dùng ánh mắt đầy tội lỗi nhìn biết chứ, nhưng vẫn im đầu, Tiểu Duy là Lưu Phỉ đến Duy khóc đến long trời lở đất, miệng thì xin lỗi không ngừng dù Tiểu Duy thật sự không có đi cùng Tiểu Duy, Hạ Cầm mặc váy không có túi, nên đã gửi chìa khoá nhà cùng chiếc CD Vương Phi đã mua cho Tiểu Duy giữ, đến lúc về thì quên mất. Tiểu Duy ngồi trên xe bus lấy số CD ra kiểm tra lại, không ngờ thấy chiếc CD cùng chìa khoá nhà của Hạ Cầm trong túi xách, lại thấy vừa đi chưa xa nên xuống xe và đi ngược lại về hướn đường nhà Hạ Cầm đưa đồ cho chuyện sau đó, Hạ Cầm đã thứ hai, Doãn Chí Đằng đến Cầm vờ như không biết anh, gật gù đầu khi Hạ An giới thiệu về anh với cô. Ậm ờ gật đầu chào hỏi, tỏ ra như là người gặp anh lần đầu Hạ An ra ngoài lấy nước, Doãn Chí Đằng cứ nhìn chằm chằm vào cô, làm cô chột dạ nhưng rồi lại tự an ủi bản thân mình, anh sẽ không biết cô đâu vì khuôn mặt cô đang biến dạng, sưng phù một bên to, mặt mũi lại ửng đỏ trong rất khó coi. Cô xoay lưng về phía anh, nhắm mắt vờ mệt mỏi quá nên khi Hạ An quay trở lại, sự ngột ngạt mới chấm ấy, Hạ An ôm chặt Hạ Cầm khóc nức nở. Bao nhiêu tội lỗi liền đổ lên đầu mình, trách cứ bản thân đã để Hạ Cầm chịu oan ức, đáng lẽ ra, người nằm trên giường bệnh này là cô chứ không phải em gái Cầm ngước nhìn trần nhà, đôi mắt không hồn, khuôn mặt chỉ toàn ánh bi thương. Vẫn ôm chặt Hạ An, cô cảm nhận chị mình đang run thứ ba, Hạ Cầm phải đi khám tổng quát một lần nữa mới được xuất là những vết thương không đáng kể, bên má Hạ Cầm đã giảm sưng, mặt mũi vẫn trắng bệch thiếu sức sống, tay chân khẳng khiu thêm vài vết tích của cuộc vật lộn mấy ngày đến, Doãn Chí Đằng “lại” đến Cầm đang ngồi trên ghế bàn ăn, cố nuốt hết một tô cháo rồi lại gật đầu chào Doãn Chí Đằng xem như có lệ, xong ào chạy về phòng, trốn biệt luôn trong Chí Đằng không nói gì, đôi mắt vẫn nhìn vào cánh cửa đã đóng An vừa dọn tô cháo của Hạ Cầm xuống bồn rửa chén, liền nhìn Doãn Chí Đằng ngượng ngùng cười “Anh đừng giận Tiểu Hạ. Tính tình Tiểu Hạ trầm lặng ít tiếp xúc với người lạ lắm!”Doãn Chí Đằng gật đầu, “Anh không giận.”Đúng vậy, anh không giận, vì tính tình Hạ Cầm, anh cũng rõ được một phần. Vẻ ngoài trầm lặng đó anh đã chiêm ngưỡng hết bao nhiêu lần, lúc nào cũng làm anh phải động lòng, muốn ôm vào người, xé toạt vẻ mặt đó để che chở yêu ngày! Bốn ngày để anh đủ thời gian suy đoán xem người anh gặp trên xe bus là ai. Giờ thì chắc chắn rằng đó là Hạ Hạ An không đem theo tai phone... vì Hạ An không nhìn anh với ánh mắt vừa rụt rè, vừa đầy ấp yêu thương đó. Hạ An nói rất nhiều, là cô gái hoạt bát đáng yêu chứ không phải cô gái trầm lặng, dùng đôi mắt để nói chuyện cùng dù khuôn mặt Hạ Cầm nhìn anh đã có phần lạnh lùng hơn, nhưng đôi mắt cô, đầy đau thương, đầy lời muốn nói chẳng thốt được thành Doãn Chí Đằng đang trầm ngâm, Hạ An ngồi cạnh anh, mím môi mấy bận mới dám khẽ nói “Em xin lỗi vì đã giấu anh việc em còn có một em gái sinh đôi. Vì... chúng ta vừa bắt đầu quen, em chưa nghĩ đến lúc giới thiệu với anh về gia đình mình quá sớm. Làm anh giật mình rồi...”Doãn Chí Đằng lắc đầu, hiện tại khi biết được anh đã nhầm lẫn người mình thích, tâm trạng trở nên não nề. Nhất là khi, người mình để ý đến lại tỏ ra xa lạ không một chút quen biết đang rất khó chịu, nhất là ở tim cảm thấy mình là một thằng tồi kinh khủng. Đã quá hấp tấp, đã làm ra một việc đầy ân hận, dù chữa lỗi cũng chưa chắc đã tốt An lo lắng, khi Doãn Chí Đằng vẫn không trả lời gì. Cô nghiên đầu nhìn anh, đôi mắt đầy nét buồn “Chí Đằng...”Doãn Chí Đằng nhìn Hạ An, anh nhìn vào đôi mắt Hạ An sao một hồi mơ hồ suy sao anh lại biết muộn màng thế này! Dù là chị em sinh đôi, vẫn có nét khác biệt, đôi mắt Hạ An trong sáng bao nhiêu, Hạ Cầm u tối bấy nhiêu. Nét ngây thơ của Hạ An đầy thuần khiết, Hạ Cầm lại đầy phong sao anh quên mất một chi tiết rằng bên mắt trái của Hạ Cầm còn một nốt ruồi nâu nhạt còn Hạ An lại không. Vì hôm trên xe bus, anh đã nhìn Hạ Cầm rất lâu, rất kỹ. Nhìn như trong mắt anh chỉ còn có mỗi hình bóng Hạ Cầm, xung quanh là không khí chẳng đáng nhìn đến.“Chí Đằng...” Giọng Hạ An rất thanh, trong veo, lại thêm vào đó sự ôn nhu, càng nghe lại càng muốn An hai má đã đỏ bừng, nhìn Doãn Chí Đằng bằng đôi mắt long lanh khó cưỡng được. Cô theo trái tim thúc đẩy, khuôn mặt từng chút một, càng gần, càng nhích gần đến khuôn mặt Doãn Chí Chí Đằng tâm tư không đặt nơi Hạ An, anh như đang vào một cõi mơ hồ, tay chân chẳng nhút nhích, cứ như một bức đến khi, một tiếng “rầm” mạnh mẽ vang lên, đập tan không khí đầy ám người giật cả mình. Mọi thứ dường như rất ưu ái với Doãn Chí Đằng, trừ mối quan hệ không biết tên giữa anh và cô gái ngồi cùng anh trên chuyến xe bus số có thể được một chỗ thực tập tốt không thể tốt hơn ở Viện kiểm sát, mỗi ngày cứ ngồi trước máy tính, không đánh văn bản khởi tố, bản cáo trạng thì cứ ngồi chơi bài Địa nay, anh đã cùng vài kiểm sát viên tham dự một phiên toà, cũng tiếp thêm rất nhiều điều thú bây giờ, anh đang ngồi thẫn thờ trước bàn làm nhiêu ngày liên tiếp, chuyện tình cảm của anh vẫn chưa thấy tiến triễn gì, nếu không nói thẳng là chẳng có gì tiến triễn gái tên Hạ An ấy vẫn cùng anh ngồi chung một ghế, cùng chia nửa dây tai phone nghe nhạc, không nói thêm một câu nào. Đôi khi, chỉ là một nụ Chí Đằng phân vân. Anh đã quá gấp gáp chăng? Nhưng rõ ràng cô đã mỉm cười cùng anh, suy đoán của anh không nỗi tệ hại rằng cô đang cười khinh mình chứ?Không, không! Nụ cười cô rất chân thật! Khuôn mặt thanh thuần, ánh mắt trong veo biểu hiện cho anh biết cô không phải kẻ đùa vui với anh. Thế thì tại sao... mọi thứ vẫn dặm chân một chỗ?Doãn Chí Đằng gãi gãi đầu. Anh gõ bút bi xuống bàn làm việc phát ra tiếng “cộp cộp”, làm Kính Vũ đang tập trung xắp xếp hồ sơ vụ án các loại phải bực mình, mở miệng chữi thề “Mẹ kiếp nhà cậu! Ngưng hành động gõ bút hộ mình!”Anh không để ý đến lời Kính Vũ hét, chỉ đưa bút chỉ ngay bảng lưu ý trong văn phòng làm việc, “Không ồn ào trong giờ làm việc” dửng dưng nhướng mày đắc Vũ hậm hực trong lòng, đang thầm hỏi thăm tổ tông tám đời nhà Doãn Chí hoàn tất được một nửa số hồ sơ thì đã xế chiều. Kính Vũ uể oải vươn vai xoay eo mấy vòng. Thế là hết một ngày thực tập chết liếc nhìn Doãn Chí Đằng tựa lưng ra sau ghế xoay, hai tai đeo dây phone nghe nhạc, mắt nhắm nghiền thư thái, thật là nhìn rất nhức mắt chân dài, đá vào ghế xoay của Doãn Chí Đằng, khiến anh ta giật mình mở mắt. Kính Vũ khoái trá nở nụ cười đầy dao găm, hỏi “Nhìn cậu tâm tình tốt quá nhỉ?”Doãn Chí Đằng nhìn Kính Vũ bằng nửa con mắt, thở hắt mấy bận mới trả lời “Có gì thì nói đại đi.”Kính Vũ ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến giờ tan làm.“Chúng ta tối nay đến Đế Đài giải trí đi.” Mắt Kính Vũ sáng lên như hai đèn pha, chỉ còn thiếu điều thêm cái đuôi ngoe nguẩy đằng sau.“Nay không được rồi.” Doãn Chí Đằng lắc đầu, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay của mình “Tối nay tớ có hẹn.”“Ồ. Hẹn với người yêu à?” Kính Vũ đẩy ghế xoay đến gần, cười trêu Chí Đằng không muốn nói thêm, chỉ vỗ vào gáy Kính Vũ một phát “Nhiều chuyện.”“Đau!” Kính Vũ xoa gáy, mất hứng nói Chí Đằng không ở lại viện kiểm sát lâu, vừa hết giờ làm việc liền chạy đi Bình vừa từ toà án không xa đi đến, chỉ thấy Kính Vũ bước ra. Thắc mắc “Ơ, đại thần đâu?”Kính Vũ đủng đỉnh bước đi, không quên ngoảnh ra sau lưng nhìn Trực Bình trả lời “Cậu ta đi hẹn hò rồi.”“Wow, thật chứ?” Mắt Trực Bình sáng rực, nhào từ sau lưng Kính Vũ ào đến, câu cổ.“Nặng quá!” Kính Vũ hét lên, mất thăng bằng hai người đổ ập xuống quanh người đi đường khá nhiều, giờ tan ca xe cộ đông đúc, hơn phân nửa số người có mặt xung quanh đã nhìn thấy hành động vồ ếch của Kính Vũ, còn bị thân thể người con trai to con lớn tướng đè Vũ thân thể không gọi là ốm, nhưng so với Doãn Chí Đằng và Trực Bình thì cậu có phần mảnh khảnh hơn. Xém hôn đất, cậu bắt đầu muốn nổi xung Bình đứng phắc dậy, gãi đầu cười hì hì tỏ ra khuôn mặt chẳng thấy hề biết lỗi. Ngược lại, Kính Vũ là người chú trọng sĩ diện, bây giờ cậu chỉ muốn kiếm đại cái lỗ nào chui xuống.“A ha ha, A Vũ cậu không sao chứ? Tại thân thể cậu ốm yếu quá...”“Trần, Trực, Bình!” Kính Vũ nói từng chữ qua kẽ răng, đôi mắt muốn băm Trực Bình ra thành trăm Bình sởn cả da gà. Khi nào Kính Vũ kêu luôn cả họ tên của anh, có nghĩa lúc đó trời sắp có bão tố, mây mù sẽ kéo dông dài. Anh lau mồ hôi trán mình, viện cớ “Chết! Mình quên mất còn bỏ quên đồ ở toà án, mình phải chạy đi lấy đây.”Nói xong, chưa đợi Kính Vũ làm gì, đã ba chân bốn cẳng chạy đi giờ Chí Đằng đạp xe đạp thể thao của mình đến nơi hẹn là một quán coffee Starbucks trên đường Yên Đỗ, cách trung tâm nơi anh ở đã gửi xe đạp chỗ bãi giữ xe, anh đứng một bên góc quán coffee rất lâu. Như ngóng đợi bóng dáng ai đó trong nhóm người trong thiết kế cửa kính trong suốt, nên có thể nhìn rõ mồn một ở phía trong ra người qua lại, vẫn chưa thấy cô gái anh nghĩ thoại Doãn Chí Đằng phát ra âm báo tin nhắn Hạ An Lành Em ngồi tầng trệt, phía bên trái cửa ra vào, trong góc phía sau một chậu hoa kiểng cao, màu Hạ An Lành Em đợi anh ^_^Ý cô như chắc chắn rằng Không gặp sẽ không về!Đến lúc của sự thử thách rồi!Hít thở mạnh, Doãn Chí Đằng không suy nghĩ gì thêm bước chân vào lòng anh vẫn mong mỏi, người anh gặp sẽ là cô gái đó, cô gái làm đang làm anh rung động...Nếu không phải? Thì cứ xem như đi gặp người bạn mới An nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không thấy người bí ẩn trả lời lại, lòng rối bời càng thêm rối bời gấp sẽ đến chứ? Anh sẽ không để cô leo cây đúng không? Tuy nhiên, những ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu rồi biến mất. Vì cô tin, anh sẽ tháng quen biết, cho cô nhận biết được ít nhiều về tính cách của người tên Người bí ẩn này. Anh có lúc trầm tính có lúc rất vui vẻ nồng nhiệt, rất biết cách làm cô vui, cũng cho cô biết nhiều vấn đề cần ngồi ngẫm nghĩ rất nhiều. Người con trai tâm tính khó lường thật sự rất cuống cô đã từng ngồi đoán mò tuổi anh. Anh sẽ nằm vào lứa tuổi hai mươi bảy hai tám không nhỉ? Tuổi ấy vừa chính chắn trong cách suy nghĩ, vừa đầy sự nồng nhiệt của tuổi trẻ. Nhưng giờ biết được anh vẫn còn là sinh viên ngồi trên ghế giảng đường, lại ở gần mình như thế, làm cô không thể diễn tả được cảm xúc này. Đại học S chỉ cách trường nữ sinh Đồng Hoa cô không xa, thế mà cô từng nghĩ anh cách xa cô rất xa, thật sự khó kiềm chế được nỗi vui sướng đang dâng trong lòng.“Ping. - mặt quyết tâm.”“Cậu đừng lo, tớ sẽ ở sau lưng hổ trợ cho cậu.”Hạ An đọc tin nhắn từ Bối Sam, xong quay đầu về sau nhìn Bối Sam đang ló đầu ra cách đó ba bàn nhìn cô đầy lửa chiến tốt khi có Bối Sam ở đây, tiếp thêm lửa sức mạnh cho cô. Dù sao đây cũng là mối tình đầu đời, cô sẽ cố gắng để tiếp tục được ở bên Người bí ẩn, dù anh có là người ra sao đi chăng nữa...Ý chí hừng hực, cô ưỡn ngực, ngồi thẳng người, mặt ngó tới lui, tìm Người bí ẩn dù chẳng biết anh là ai. Mà cô tin, mình sẽ biết người đó là cửa kính tự động mở ra, bóng dáng chàng trai cao ráo, thanh tao tự tại bước An ngạc nhiên, người con trai này không phải Doãn Chí Đằng sao? Ôi, hôm nay lại được gặp nhân vật nổi tiếng của Đại học S một lần nữa thể nói cô hôm nay sẽ gặp vận may không?Cả Bối Sam đang ngồi cách Hạ An ba bàn cũng ngớ ngẩn khi nhìn thấy Doãn Chí Đằng, miệng lầm bầm “Tiền bối Doãn...”Bên này Doãn Chí Đằng đang cố gắng đè nén sự kích động, đến quầy gọi thức uống và thanh toán tiền là cô, không sai được! Cô gái ngồi phía sau chậu hoa kiểng màu ngà đang dáo giác ngó nghiêng. Khuôn mặt non nớt, nét đẹp thanh xuân ngọt ngào cả một vùng trời. Trong phút giây đó, anh dường như chẳng còn nhìn thấy gì khác ngoài cô An, chính là em rồi. Chính là người anh đang hy vọng đến. Có phải ông trời thật sự ưu ái anh không? Người anh một vạn lần thầm mong đã xuất hiện trước mắt anh đây rồi!Nhận tiền lẻ xong anh bước về phía bàn ngồi của Hạ An. Đi từng bước chậm rãi, nhìn đến khuôn mặt của Hạ An, cô từ bình thường sang kinh ngạc không nói nên gái với mái tóc đen nhánh dài, làm tôn lên khuôn mặt trắng hồng hào, ngũ quan tinh tế. Anh thích nhất lúc đôi mắt cô mở to, đôi môi đầy đặn hé mở. Khuôn mặt cực kỳ đáng yêu, rất thành như Doãn Chí Đằng nghĩ, Hạ An đang kinh ngạc sang kinh sợ. Cô còn mơ hồ suy nghĩ thì người ta đã ngồi vào ghế đối diện, mỉm cười với rối cực độ, cô chỉ biết lắp bắp “Anh là... Người... người bí ẩn?”Doãn Chí Đằng gật đầu, anh đưa tay ra muốn bắt tay cùng Hạ An “Chào em, Mùa Hạ An Lành!”Hạ An liền đứng dậy, cúi người 90 độ, bắt tay Doãn Chí Đằng “Em chào anh...” chưa nói xong đầu đã đập vào bàn, liền hét ra từ “A” đầy đau Chí Đằng cũng bất ngờ, tay anh theo phản ứng mà đưa ra, chạm vào trán Hạ An, xoa xoa, còn ân cần hỏi “Em không sao chứ?”Cái động chạm bất ngờ, Hạ An mặt đỏ lửng như quả cà chua. Đưa đôi mắt ứ đọng nước mắt nhìn Doãn Chí Đằng “Em... không sao...”Hành động của cô cũng làm anh phát giác rung động. Cứ thế nhìn cô thêm hơn mười giây. Đôi mắt đen lay láy, mi cong rũ xuống, má đã ửng hồng. Nhìn anh với cái nhìn e thẹn, đôi môi mím đến khi phục vụ đến đặt thức uống xuống bàn, lúc đó hai người mới ngại ngùng ngồi lại xuống ghế.“Em... không thể tin được... Người bí ẩn là tiền bối Doãn...” Hạ An lí nhí nói sau khi hai người im lặng khá cũng không tin được Mùa Hạ An Lành là em! Doãn Chí Đằng nở nụ cười, dường như hôm nay anh cười rất nhiều, nhất là khi nhìn thấy cô. Ho khan, anh đưa mắt sang nơi khác, giọng trầm ấm “Anh cũng vậy.”Tim Hạ An đập thình thịch. Không ngờ người cô thương thầm lại là Doãn Chí Đằng, nhân tài khoa Luật Đại học S danh giá. Sao cô cảm thấy nhục chí thế này...Bối Sam luôn bảo, Doãn Chí Đằng rất được nhiều cô gái để ý. Điển hình là năm trước, số phần trăm con gái đăng ký vào khoa Luật đã hơn mười lăm phần trăm so với tổng thể hết các và năm sau nữa Bối Sam sẽ có mặt trong đội hình đăng ký khoa Luật giống các cô gái nên, giờ nhớ lại vừa thấy có lỗi với Bối Sam vừa căng thẳng. Cô đã tự hứa với lòng, dù Người bí ẩn là ai, cô sẽ theo đuổi đến cùng. Nhưng giờ người ta là Doãn Chí Đằng, nên có chút áp lực vô hình.“Cảm thấy căng thẳng quá.” Hạ An khẽ lẩm bẩm. Không ngờ Doãn Chí Đằng đã nghe thấy, anh nói đủ để hai người nghe “Anh cũng thấy căng thẳng!”Đang cúi đầu không dám nhìn, bây giờ Hạ An ngẩn mặt lên nhìn Doãn Chí Đằng. Đôi mắt sáng của anh khép vòng cung, nụ cười của anh làm người khác phải mê mẩn.“Vì... vì sao?” Cô ngốc nghếch hỏi ngược.“Vì người đó là em.” Doãn Chí Đằng thẳng thắng trả óc của Hạ An nổ đùng! Cả thân thể đều đỏ ửng lên hết. Một ngày trời nắng dịu, bầu không khí thoáng đảng, mát AMHạ Cầm pha một tách cà phê sữa cho mình, một tách cà phê đen cho Doãn Chí Đằng. Xong cô ngồi đối diện nhìn anh chăm chú đọc báo, uống từng ngụm nhỏ ly cà phê sữa ngọt ngào, mãn nguyện hưởng Chí Đằng đang nghiêm nghị đọc báo, anh bỗng liếc nhìn cô đang chống cằm nhìn mình say đắm. Rất hài lòng, anh tháo cặp kính và kẹp tờ báo lại bỏ xuống bàn, nhướng mày hỏi “Mặt anh dính lọ sao?”Nở nụ cười càng tươi, lộ ra cả hàm răng trắng đều như hạt bắp, Hạ Cầm đưa đôi mắt ướt át thường thấy nhìn anh “Không có!” Chồng cô, quả thực rất có sức hút, đeo kính cũng đẹp, mà tháo kính ra cũng đẹp lắm a.“Chứ sao?” Doãn Chí Đằng nhếch miệng, đường cong của đôi môi mỏng thật sự rất gian tà, mà quyến rũ vô cùng. Anh tự lúc nào đã kéo xích ghế mình lại kế bên người ngồi ngay cửa sổ trong phòng ngủ, kê một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế gỗ chắc chắn, hợp với gam màu tường vani dễ sáng từ khung cửa sổ hắt lên người Doãn Chí Đằng, ngược sáng nên Hạ Cầm nào biết khuôn mặt anh đem theo sự mê hoặc cực độ đến cỡ ngô nghê, thật lòng trả lời “Chí Đằng, anh rất đẹp trai.”Doãn Chí Đằng càng nở nụ cười gian trá khi sắp ăn thịt thỏ trước mắt, đôi mắt nâu ấy bây giờ là một màng mờ thâm trầm. Nâng cằm Hạ Cầm lên, anh từ tốn phà hơi nóng ngay môi cô, “Em cũng rất đẹp... à, nhất là khi nằm dưới thân anh...”Hạ Cầm đỏ lựng cả mặt. Vội đấm yêu chồng mình, trách móc, biện hộ khuôn mặt đang phản chủ “Đồ sắc lang!”Tận hưởng phút giây hạnh phúc, Doãn Chí Đằng hôn vào đôi môi vợ yêu, cắn nhẹ vào vành môi cô, sau đó là cuồng vọng trong bể AMHạ Cầm nghe điện thoại từ mẹ chồng được một lúc lâu.“Dạ... vâng, con nhớ rồi ạ! Mẹ... nếu có chuyện gì thì gọi cho con nhé... vâng ạ, làm phiền ba và mẹ rồi. Chúc ba mẹ buổi sáng tốt lành.”Cô đợi mẹ chồng ấn nút tắt máy, mới bỏ di động vào túi áo, nhìn Doãn Chí Đằng đang khoác áo gió màu xanh dương đậm, còn đính nút bạc trên áo, nhìn rất phóng khoáng vẫn thấp thoáng nét lịch chìa tay ra trước cô, nhếch miệng cười kiêu ngạo, giọng đầy ma lực “Đi nào, bà xã!”Cô đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh, bóp chặt, mỉm cười, “Vâng, đi thôi ông xã!”Một ngày trăng mật của đôi vợ chồng mới Cầm còn phân vân xem trong một ngày thì sẽ đi đâu? Vì, Hạ Cầm chỉ gửi gắm Đậu Đậu cho ông bà Nội một ngày thôi. Doãn Chí Đằng rất thoải mái, không cần suy nghĩ anh đã nói “Để anh lo!”Có người chồng lo lắng hết mọi chuyện, ừ! Rất tốt nha! Nên cô rất yên tâm ở chồng phút sau, anh đưa cô đến trước cổng cũ nhà mình, cũng là nhà của Hạ An và Vệ Phong bây cả hồn, cô nhìn anh với đôi mắt khó hiểu. Ơ? Đến nhà anh chị mình làm gì?Nhưng Doãn Chí Đằng chỉ đến để xe bên hông nhà, rồi nắm tay Hạ Cầm đi ra trạm xe ngoài trạm không ít người đang đợi xe bus, trời vừa bảy giờ hơn, mát mẻ vô cùng. Thấp thoáng đâu đó đoàn người đứng đợi, vài ba cố gái nhìn Doãn Chí đất! Hạ Cầm kinh ngạc nhưng là chuyện khác, tay được Doãn Chí Đằng nắm đã đổ đầy mồ hôi. Cái gì đây? Đừng nói là đứng đợi xe bus số 4 đấy nhé?!“Chí Đằng...” cô nghẹn lời, không biết phải nói, biết hỏi gì xe số 4 vừa đến, anh kéo cô lên xe. Mỉm cười, anh dịu dàng nói “Anh tự dưng muốn đi xe bus thôi.”“Đồ nói dối!” Hạ Cầm khẽ nói nhỏ, miệng bất giác nở nụ cười cảm người cùng ngồi vào băng ghế năm xưa, vào chỗ hai người thường hay Cầm năm đó dõi mắt theo từng trạm dừng, đợi chàng trai đẹp như gió xuân ghé Chí Đằng năm đó thích ngồi kế cạnh một cô gái, mỗi ngày chẳng nói chưa được hai câu với nhau, nhưng dường như tâm tình hiểu rõ, động lòng vì nhau khi nào còn chẳng giờ, ngồi lại trên hàng ghế xưa, lòng đầy cảm xúc bình thản... vì cuối cùng hai người cũng đã về bên Chí Đằng gắn một tai nghe vào tai Hạ Cầm, làm cô cực kỳ kích động, miệng càng há to hơn, khi những bài tình ca cũ được hát Thanh Hoa - Châu Kiệt Luân“Chí Đằng...” lại mắc nghẹn ở cổ Chí Đằng đưa ngón tay lên môi mình, khẽ suỵt “Suỵt, bà xã, nghe nhạc thôi.”Đúng vậy! Chỉ nghe nhạc thôi, cơ mà... thật nhanh, bàn tay của anh đã đan chặt vào bàn tay cô. Đầu cô thì dựa vào bờ vai rộng của anh, nhắm nghiền mắt cảm trời đất mới biết, năm xưa, cô muốn được như thế này biết đến nhường nào, cô mong có được người đàn ông này biết bao nhiêu...Mất tám năm...Không nhớ nữa, tám năm qua cô đã trải qua những khổ sở như thế nào... giờ không muốn nhớ nữa...“Năm xưa, anh đã từng ước ao như thế này rất nhiều lần, có thể là... suốt hết năm thứ ba đại học. Được em an tâm dựa đầu vào vai mình, được tay đan tay, được em nói vài câu bớt yên tĩnh, được cùng em nghe hết những bản tình ca hoài không bao giờ chán...” Doãn Chí Đằng đưa tay vuốt sợi tóc vươn xuống má cô, nhẹ nhàng vén sau tai cho cô.“Thật hay! Em cũng đang suy nghĩ như thế...” Hạ Cầm có chút bất ngờ, vì suy nghĩ hai đứa lại trùng hợp như càng siết cả hai cùng bật cười.“Tám năm...” Doãn Chí Đằng buột miệng nói.“Ừm, chớp mắt đã tám năm.” Hạ Cầm phụ hoạ. “Em còn từng ước rằng Em ước gặp anh sớm hơn Hạ An một bước... thật đáng tiếc, vẫn không thể.”Doãn Chí Đằng trầm mặc một lâu, như đang suy nghĩ thấu đáo điều gì đó, cuối cùng, đáp lời “Không! Em đến sớm hơn Hạ An, lỗi là do anh quá nông cạn, không kịp suy xét sự khác nhau giữa hai người, nên ra cớ sự nhầm lẫn.”“Chính xác! Em là gặp bằng xương bằng thịt, Hạ An qua mạng ảo không tính!” Doãn Chí Đằng xoa Cầm dở khóc dở cười, im lặng, không nói nữa. Hôm nay là trăng mật của cô mà!Cứ thế hai vợ chồng trẻ ngồi trên xe bus cho đến trạm cuối cùng... chiếc mp3 của Doãn Chí Đằng đem theo cũng đã cạn lên đồng hồ, đã bốn giờ gian nhanh thật!420 PMHai ngường song song tay trong tay đi đến con phố ẩm thực ở Yên Cầm được Doãn Chí Đằng bồi bổ rất tốt. Nhìn món nào ngon, là cứ mua cho vợ. Năm tờ tiền mệnh giá lớn, chưa đầy hai mươi phút đã chỉ còn lại vài đồng Hạ Cầm đã căng tròn, khó thở vì ăn hơi là người chồng mẫu mực, thấy vợ nhìn gì là mua đó, tất tần tật. Doãn Chí Đằng cũng cảm khái chính Hạ Cầm phải ngăn cản, nói mình không cần - không thích rất nhiều lần, anh mới tin mà cho lúc sau, bị từ chối quá nhiều, tâm tình của phó viện trưởng nào đó thấy buồn rầu.“Em thích gì, muốn gì cứ nói anh. Đừng lo chuyện tiền bạc, chồng em rất hào phóng.” Anh kéo cô lại gần mình, hôn nhẹ vào trán cô. Tiền rõ là anh không thiếu, nhưng niềm vui dành tặng cho cô mới chính là điều anh Cầm chỉ cười, lắc đầu, kéo anh đi lòng vòng khu phố sầm uất bên phải cô không thích, không muốn... mà là vì những thứ đó cô không cần thiết PMHạ Cầm bắt đầu thấy gì đó quen quen, kì kì, ngời ngợi mà lại nghĩ không ra là là...Người đàn ông toả sáng đang đứng đợi mua nước ngọt và bắp rang bơ kia kìa. Xung quanh anh, toát ra thứ không khí gọi là màu hồng. Khuôn mặt đang rất thoả mãn nữa đàn ông khi yêu, có phải lúc nào cũng dễ thoả mãn như vầy không?Người chồng đáng yêu quay lại khi trên tay một ly nước ngọt lớn và một hộp bắp răng bơ size L. Trên tay cô đang cầm hai chiếc vé xem phim, mà mồ hôi tay đã đổ đầy lòng bàn tay...Cô nhớ rồi!“Tôi muốn cùng anh xem một bộ phim kết thúc không tốt đẹp, tôi sẽ ôm chầm lấy anh và khóc...”Me before you...Doãn Chí Đằng đã chọn bộ phim này. Bảo vì cái tên nó, vì nội dung và vì nó là phim tình cảm, hợp với cặp đôi đi xem phim hơn. Cô cũng ậm ừ, cũng nghĩ như lúc sau, trong rạp bật mở đèn lại khi bộ phim đã kết thúc, mọi người đã từ từ bước ra hết Doãn Chí Đằng vẫn ôm vỗ về Hạ Cầm, vì.. ừ, cô khóc rồi.“Tại sao Will lại chết chứ...” Hạ Cầm cuối cùng cũng mở miệng, mà là tiếc thương nam Chí Đằng dở khóc dở cười, càng ôm chặt vợ yêu, giải thích cụt lủn “Vì đạo diễn bảo chết.”Hạ Cầm trừng mắt với anh, môi bặm, đôi mi còn ướt, mày thanh nhíu lại, nhìn cực kỳ đáng yêu lại yếu cười hì hì, ôm vợ mình, lau nước mắt cho cô, “Phim vẫn là phim thôi, đừng để nó làm ảnh hưởng đến mình quá nhiều.”“Anh thì biết gì chứ...” Cô đấm vào ngực anh, trách hôn vào môi cô, nuốt hết lời nói tiếp theo của cô. Môi lưỡi quyện chặt, đem theo sự say đến khi, người lau dọn vào rạp... Hạ Cầm xấu hổ mới bỏ chạy trước. Để lại Doãn Chí Đằng ung dung bước ra, không khỏi phì PMDoãn Chí Đằng kéo Hạ Cầm đến một phòng ở khách sạn trên cao.“Chúng ta không phải về nhà sao? Còn Đậu Đậu...” Hạ Cầm vừa bước theo đôi chân dài của Doãn Chí Đằng vừa thở mệt nhọc.“Ông bà Nội hứa sẽ chăm Đậu Đậu hết hôm nay, em yên tâm.” Anh nói xong, đã đẩy cửa một phòng, bước Cầm trợn mắt, khó tin với hình ảnh diễn ra trước căn phòng với kính chỉ toàn kính, bốn bề là một màu trời xanh đen thẳm, hàng vạn ngôi sao sáng đến chói cả mắt. Cô chợt thấy, có ngôi sao băng vừa bay ngang.“Anh...” cô cứng lưỡi.“Tôi đã từng ước được ngắm sao cùng anh...”Doãn Chí Đằng ôm eo cô, mặt đối mặt, cười hiền, “Anh xin lỗi, trời hôm nay chẳng có lấy một ngôi sao, nên phải dùng đến máy chiếu...”Hạ Cầm lắc đầu nguầy nguậy, mắt lại ươn ướt. “Chí Đằng, như thế này là tốt lắm rồi, em vui lắm!”Anh nhéo mũi đã ửng hồng của cô, giọng trầm ấm yêu chìu “Miễn là bà xã thích, ông xã sẽ làm tất cả!”Lòng Hạ Cầm tràn ngập hạnh phúc, cô cọ vào cằm anh, ôm anh như cách anh ôm lấy mình.“Ông xã à, em yêu anh.” Cô thì thào, hai má đã ửng thơm vào tóc cô, cũng đáp lời “Anh cũng yêu em, bà xã của anh!”Hôm đó, dưới bầu trời đầy sao, hai người cùng nhau đắp chung một chiếc chăn lông ấm áp, cùng nằm trên một chiếc nệm mềm mại, kể nhau nghe những lời chân thành từ sâu trong lòng mình, kể những việc đã từng trải trong cuộc sống, kể về một cuộc sống hạnh phúc về sau này và ngắm sao...1200 AMDoãn Chí Đằng kết thúc vào ngày hôm đó bằng một nụ hôn dành tặng cho Hạ Cầm, anh siết chặt cô trong lòng mình, kiềm chế sự chiếm hữu đang bùng phát... nhưng người giải thoát cho anh lại là cô. Cứ thế, anh đè cô dưới thân thể mình, dịu dàng nâng niu cô cho đến khi mệt lã...Cuối cùng, hai người tiến vào mộng về sau một ngày, Hạ Cầm dọn dẹp lại đồ cũ nằm trong một chiếc rương dưới gầm giường. Đó là chiếc rương cũ của đang hăng say lau bụi, từ đống sách cô cầm, rớt ra cuốn nhật ký năm xưa vừa lên cao đẳng đã lướt đến mấy trang dở hơi mình đã từng viết rồi từng khóc bù lu bù đến một trang, cô kinh ngạc, hai tay bỗng run muốn được yêu một lần, dù kết quả có làm tôi đau đớn đến cỡ nào, tôi có thể chấp nhận được tất cả. Chỉ có điều... người đó phải là anh!Tôi không mong chờ một tình yêu hoàn hảo, chỉ muốn cùng anh đi qua tháng ngày bình dị. Cùng nhau uống một cốc cà phê vào buổi sớm mai, cùng nhau dạo phố không cần tìm đến địa điểm dừng chân đã định, cùng nhau ngồi trên chuyến xe bus năm xưa, chia nhau một bên dây phone nghe bài tình ca cũ. Tôi muốn cùng anh xem một bộ phim tình cảm kết thúc không tốt đẹp, tôi có thể ôm lấy anh khóc sướt mướt, anh cũng sẽ ôm chầm lấy tôi vỗ về an ủi, anh sẽ hứa hẹn với tôi đủ điều. Sẽ cùng anh quấn lấy chiếc chăn ấm áp, cùng nhau kể chuyện vẫn vơ trên trời dưới đất, sẽ là những chiếc hôn rơi vội trên môi, không cần mãnh liệt cuộn trào sự chiếm hữu...Thế nhưng, đó vẫn chỉ là sự khao khát trong cuộc đời tôi, vì anh mãi mãi là cơn gió xuân không điểm dừng chân. Dù tôi và người anh yêu, giống nhau không khác một điểm, cả giọng nói cũng như hoà tan thành một, thế mà... anh vẫn có thể nhận ra tôi là ai, người anh yêu là ai...Tôi chỉ biết bất lực cười trừ. Tại sao không phải là tôi, tại sao lại là người chị song sinh của tôi? Tại sao tôi không thể gặp anh sớm hơn...Hai đoạn cuối cùng đã bị Doãn Chí Đằng gạch xoá không thương tiếc, còn được anh viết bằng mực đỏ bên cạnh, ba từ Đà THỰC dưới là dòng chữ rắn chắc, hiên ngang như tính khí của anhDOÃN CHÍ ĐẰNG MÃI MÃI LÀ CỦA CỐ HẠ CẦM!Rồi nhớ lại hôm trăng mật... Cô bật cười, nước mắt ấm nóng cũng thi nhau chảy xuống má.“Bà xã ơi, anh làm về rồi!”Bỗng cô nghe giọng từ dưới nhà vọng vào, cô biết là ai đã khỏi kích động, cô chạy xuống lầu, trong sự hối hả và niềm hạnh phúc đang trào ngược lại, Doãn Chí Đằng cau mày, “Hạ Cầm! Đi từ từ thôi, chân em rất yếu! Lỡ trật chân nữa thì biết làm sao?!”Cô ôm chầm anh, nghe trách yêu của anh thì hạnh phúc càng nhân đôi. Cô chỉ cười, thỏ thẻ lời yêu “Ông xã, em nhớ anh lắm!”Lửa giận bùng phát bị xẹp suốt thấy thương, Doãn Chí Đằng chỉ biết thở dài, phối hợp choàng tay qua ôm eo cô, “Bà xã, anh cũng rất nhớ em.”Cô ngẩn đầu cọ vào cằm anh, “Anh mệt không?”“Không.” Nói xong bỗng bế cô lên, hôn vào má, thấy thiếu thiếu gì đó, bèn nhớ ra, “Đậu Đậu và Viên Viên đâu?”“Hai anh em ngủ trên phòng rồi.” Hạ Cầm đáp ừ một tiếng, tiện đang bế, liền đem người đẹp về phòng căn phòng, bèn phát ra tiếng Hạ Cầm đang cười, xong rồi những tiếng tiếp theo nghe thôi cũng má hồng tim bên kia căn phòng màu hồng nhỏ, đầy ắp đồ chơi, là một cậu bé bảy tuổi đang ôm trong lòng bé gái hai tuổi xinh xắn ngủ ngon lành trên giường. Khoé môi cậu vẫn đem theo ý cười vào trong cả giấc mơ của cậu là hình ảnh cả gia đình đang đi trên một thảo nguyên xanh ngát, ba và mẹ nắm tay cậu bước đi, Tiểu Viên đáng yêu của cậu được ba bồng bế trên cổ, cười vui vẻ lộ ra hàm răng chưa mọc hết đầy hình ảnh này đã xuất hiện ở hiện thực vào hôm chủ nhật tuần trước thôi nha. “Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn” là câu chuyện kể về tình yêu của hai con người yêu nhau nhưng vì những hiểu lầm mà phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể đến được với nhau. Hạ An và Hạ Cầm là hai chị em song sinh. Hai chị em song sinh giống nhau tất cả mọi thứ kể cả giọng nói. Thế nhưng, người anh yêu vẫn chỉ có thể là Hạ An mà không phải Hạ Cầm. Tại sao không phải là cô mà đau đớn hơn lại là người chị song sinh của cô? Tại sao cô không thể gặp anh sớm hơn? Nhiều lúc, cô đã tự hỏi chính mình như vậy. Đã trải qua vài năm, cô cứ ngỡ như hình ảnh của anh đã dần phai nhạt trong ký ức của mình nhưng không, khi cô gặp lại anh một lần nữa, trái tim cô lại một lần nữa đau nhói lên. Dù đau nhưng cô vẫn muốn yêu anh một lần nữa. Đối với tình yêu, cô không cần nó hoàn hảo đến từng chút một, cô chỉ muốn người đó là anh, muốn cùng anh đi qua năm tháng ngắn ngủi của đời người. Cô biết rõ đó chỉ là giấc mơ nhưng cô vẫn muốn chìm đắm trong giấc mơ ấy mãi mãi… Một cuộc tình trải đầy đau đớn và khó khăn. Họ không đến với nhau bằng thứ tình yêu dễ nhìn, dễ cảm nhận, dễ nắm bắt mà họ đến với nhau bằng thứ tình yêu khó nhọc, ngang trái nhưng thật sâu sắc. 36-chieu-l download an-cong download download an-sung-cua-ta download anh-hung-donga-dung-co-b download download anh-la-do-x download anh-o-phia-nam-dam download anh-re-em-co-roi-anh-re-toi-c download b download bac-chien-ban-requiem-ho download download ban-hop-dong-ta-ac-tong-tai download download bao-quan-on-nhu download bat-dau-lua-chon-hang-ti-tap-doan-tong-giam download bat-diet-lon download be-cong-anh-de download be-cung-tinh-quai-mami-cu download bi-mat-cua-don download binh-ta-chi-duc download download download boss-la-nu-phu- download download but-ve-giang-son-muc-to-xa-tac_quy download cam-duong download cam-tu-d download ca download cha-con-tranh-sung-m download chang-re-ba download chang-re-dai download chang-re-ph download chang-re-quyen-the-513 download chao-buoi-san download download che-tao-hao-mon-84 download chen download chi-ton-dong-thuat-su-tuyet-the-dai- download chien-long-quan-tro download chien-than-xuat-k download cho-toi-bay-gio-t download download chung-ta-ket- download download co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nu download co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi- download con-nho-ten download cong-chua-tre download cua-do download cuc-pham- download cung-chieu-co-vo-quan-nhan_hinh-tuong-nguoi-bi-hien-tu-that- download cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-q download cung-qu download cuong-chiem-giuong-vua-bao-quan download cuu-vuc-ta- download da-thu-ngui-tuo download dai- download download dai-de-co_quy download download download download danh-mon-nhat-pham-quy-nu-898991 download download dao download download dao_qu download download de-thieu-than-bi-sung-vo- download den-a download dich-nu-truy download dien-vie download do-he download download download doc-truyen-co-vo-tre-the-than-cua-t download dong- download du-nhi-nam-xuong-de-t download gap-mat-offline-gap-trung-boss-phai download gio-nam-va-hoa-h download gio-qua-rang download hang-ty-cung-chieu-vo-nam-than-hon-sau-101-do-c- download he-liet-son-dai-vuong download he-thong-lien- download he-thong-xuyen-khong-vuong-phi-muon-lat download download hoai-thai-mang-xa-tha download ho download hoang-de- download download hom-nay-thien-kim-lai-di-va-ma download h download hon-nhan-k download hong-hoang-quan-h download hop-the-so download download hua-voi download khi-dai-ca-giang-ho-la-dan-thich-bi-ng download khi download khong-nguoi-ga download khong-the-cha download khung-bo-s download kiem-dao-do download kiem-than-tron download kiem-tot- download kinh-thien-kiem download ky-su-duong-hau download ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach download download l download lang-tu-tai-d download download len-ke-hoach-ruoc-papa-v download download download loi-tuyen-ngon-cua- download luoc-th download download download ma-nu-nghe-th download mandarin-cu download mat-roi-xin-dung-tim download mat-roi-xin-dung-tim download mat-the-duong-oa-ban-chep download mat-tri-nho-sau-dem-doi-thu-nhan-sai-thanh-lao download download mo-thieu-cung-chie download moi-ngay-khong-den-may- download muc- download my-nhan- download nam-than-o-phong-ben- download ngay-binh-thuong- download ngon-ngu-c download ngon-tinh-ket-hon-chop-nhoa download ngon-tinh-vo- download download nguoi-cha-hang-ti-sung download nguoi-hau-an download 1, nguoi-toi-y download nguyet-an-phien- download nha-ho-than download nhan download download nhat-tuy-hua-phong-luu_quy download nhu download nhung-nam-70-om-dui-nguoi- download nu- download nu download nuoi-meo-xong-toi-di-len-dinh-cao-doi- download om-dui-boss-a download ong-xa-phuc-hac-sung-t download phap-su-doi- download phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu download phien-da-mau-xanh download phong-than- download phu download phuong-chu-canh-gia-g download quai-phi-thien download download quoc-sac-si download s-c-i-me-an-tap_qu download sau-khi download sau-khi download sau-khi-mat-tri-nho-ta-va-ke-thu-yeu download so-gia-hu download so-so-o-thanh- download so download song-dong-e download download sung-the- download sung-vat-cua-thieu-gia download ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh- download ta-o-d download ta-vuong-de-phi-nghi download download tam-quoc-dien-n download tam-thap-ni download tan-an-quy-su-484097 download download thai-co-cuon download tham-tu-tuoi-hoc-tro_q download than download than-phuc-tieu download thanh-lien- download thanh-thanh-t download thanh-vu download download the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio_qu download 1, the-khong-vi-the-thieu-phu-n download download the-than-tu-choi-chuyen-ch download the-tu-ch download thi download thien-than-khat-mau-khi-ac-quy-ngu-t download download thieu-gia-gia-vs-thieu- download thinh-the-tieu- download download download tien-ma-d download tien-sinh-quy-cua-anh-bien download tieu-luu-manh- download tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh- download tieu-thanh- download tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan-9 download tinh-yeu-cuong-nhiet-sau-hon download tinh-yeu- download toan-the-gioi download tokyo-revengers-keo-bong-huon download tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi- download tong-tai-cung-chieu-nhe-m download tong-tai-daddy-cung-chieu-vo-yeu-vo download tong-tai-daddy-mami-lai- download tot-nhat download trach-thien-ki download trach-thien-ky-935795 download trai-tim-lan download trong-sinh-c download trong-sinh-vi-lai-chi-vuong-dich-k download trung-sinh download t download download trung-sinh-chu-tich-phu-nhan-la-vuon download truyen-cong-pham-tien-co- download truye download 1, truyen-tong-g download tu-la-khuynh- download download tui-can-my-nh download tung-thay-song-than-nhung-chua-tun download tuu download uaag-doi-dieu- download van-co-tha download vans-force-phe- download vi-toi-la-ti download vinh-hang-thanh-v download vo download vo-tam-dam-anh_qu download 1, vo-ton-d download vo-yeu-nong-bong-dung-hong- download vong-du- download download vu-than-chua download vu-than-chua download vu-than-chu download vuon-bach-thao download vuong-phi-vo-lai-cua-han- download vuong-van-day-co download download xin-su-thuc-kie download xuyen-nhanh-nu-pho download xuyen-nhanh-nu-phoi-binh-tinh-mot-c download xuyen-nhanh-nu-ph download xuyen-nhanh-nu-phu-co-mot-doi-hoi download xuyen-qua-thoi-kh download xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-t download xu download yeu-an download 1, yeu-hau-dung download “Chí Đằng, em xin lỗi vì đã giấu anh, vì chuyện này chẳng tốt đẹp gì để nói ra cả, và Tiểu Hạ cũng không cho em nói. Nó là vết tội lỗi trong lòng em, là một tảng đá đè em chết dần mòn vì mệt ngày anh hôn mê khi vừa từ phòng phẫu thuật ra, Tiểu Hạ có đến thăm anh, ngày nào cũng đến... Hôm em nghe được tin chạy đến, con bé chỉ trốn chui nhủi một góc khuất xa tầm nhìn, đợi anh, con bé sợ hãi đến nổi không dám đối diện với ba mẹ anh, dù rằng... anh biết đó, Tiểu Hạ không có lỗi... Đến khi anh tỉnh dậy... con bé đã quỳ gối trước mặt em, bảo em nếu còn một chút tình yêu dành cho anh, hãy đến bên cạnh anh lúc đầu tiên trong đời, em thấy Tiểu Hạ phải quỳ xuống cầu xin em, phải khóc trước mặt em, lúc đó, thật sự em như chết lặng cả người. Tiểu Hạ kể em nghe hết sự việc vào hôm anh gặp tai nạn, trách cứ em đủ điều, nhưng cuối cùng vẫn là cầu xin em... cầu xin em giúp anh vượt giai đoạn khó khăn này...Cuối cùng, em đến, nhưng em vẫn không thể chịu nổi nhìn anh trong cơn hoảng loạn. Em xin lỗi... là em nhu nhược. Em đã phản bội anh, em đã yêu Vệ Phong, em không có quyền ở cạnh anh nữa. Em không thể không thấy tội lỗi đầy mình, em lúc đó chỉ muốn bỏ đã nói với Tiểu Hạ như thế, em nhìn vào mắt Tiểu Hạ đầy phức tạp. Anh biết phút tiếp theo Tiểu Hạ làm gì không? Con bé đã chạy vào bếp, bước ra với cây kéo trên tay. Trong một giây thôi, mái tóc đen dài thướt tha, biến thành mái tóc ngắn ngủn, xơ xát. Tiểu Hạ nhìn em, dùng đôi mắt thất vọng nhìn em, nước mắt còn đọng trên mi mắt, không chịu rơi Hạ đã thay em, đã giả làm em trong vòng một tháng bên anh... Chí Đằng, Tiểu Hạ là một đứa ngốc...”Tiếng Hạ An bật khóc bên kia chẳng còn lọt vào tâm trí Doãn Chí Đằng óc anh bây giờ như người cõi mộng, hư hư thật thật. Thì ra, Hạ Cầm chính là người ở bên anh khi anh bị mù tạm thời, thì ra, người ở bên anh vào đêm đầy kích tình ấy cũng là cô. Thế mà anh trách lầm cô, trách cô đã không đến thăm anh, dù chỉ một lần...Truyện được đăng tại Diendanlequydon. comNgày hôm ấy, anh nhớ..Sau khi đã cảm nhận được Hạ An mới chính là người đã chăm sóc cho anh suốt tháng trời anh đui mù, lòng anh dạt dào cảm xúc lạ thường, nhưng anh chắc rằng, trong đó có cảm động, có yêu đợi lúc cô đi ninh cháo cho mình, anh gọi cho quản gia Thiệu bảo bác sĩ Vương chọn ngày ghép giác mạc cho mình. Anh nghĩ, đến lúc ngừng thử thách và bắt đầu một cuộc sống Hạ Cầm, anh muốn quên hết tất cả về cô. Nói anh phũ phàng cũng được, con người ta, đến một lúc đôi chân không thể bước tiếp đến điểm đích ý nguyện, chi bằng dừng tại một điểm giữa đường và thoả con gái ấy... không dành cho anh. Anh không hận cô khi đã đỡ giúp cô vào ngày hôm đó cuối cùng để đổi lại vẫn là sự thờ ơ cho anh, anh chỉ là lâu lâu suy nghĩ, vẫn không tin cô không hề đến thăm mình, cô quả thật vô tình vậy sao?Thật may, có Hạ An bên cạnh để anh căng bằng lại đầu óc. Anh cũng tha thứ, tha thứ cho sự phản bội của cô, vì hành động của cô sớm tối túc trực bên anh và câu nói “Em chỉ yêu mình anh!”Có thể coi anh là thằng đần cũng được! Anh chẳng bận tâm, vì họ không phải ngồi trong phòng riêng của bệnh viện một hồi lâu, nghe tiếng bước chân nhè nhẹ, ngửi được mùi thơm của hành, của cháo hành ngon ngọt anh cảm nhận chiếc giường lún xuống, mùi thơm của cháo hành càng gần. Tiếng nói của người con gái đã gần gũi bên anh suốt một tháng nay. “Há miệng ra nào...”Anh rất nghe lời, mở miệng. Lòng anh tràn ngập yêu thích món cháo mà đó giờ chưa từng ăn qua, ngọt ngào đầy tâm huyết của cô gái anh dần yêu bỏ vào anh đã ăn hết tô cháo và uống thuốc kháng sinh. Cô vẫn ngồi bên cạnh, trò chuyện cùng anh những câu đơn giản mọi ngày anh đều nghe, nghe đến độ thuộc lòng.“Anh thấy sao rồi?”“Anh đỡ chưa?”“Anh có buồn ngủ không?”“Đã cho bác sĩ Vương khám mắt lại chưa?”“Anh muốn ăn gì thêm không?” Vân vân và mây mây...Thế mà, anh lại thấy mãn nguyện vô cùng. Không phải hai người chưa từng đụng chạm nhưng lúc đó cảm giác rất bình thường, chỉ có hiện tại anh lại rụt rè nắm tay cô, rồi dùng tay mò mẫn tìm kiếm môi cô, áp môi mình chạm vào, cảm xúc vui mừng dâng trào trong lòng, vì cô không từ mùi hương bạc hà từ miệng cô cay cay, lành lạnh, mang theo sự theo đuổi ngọt ngào anh mong nghe tiếng cô thở nặng, cảm nhận toàn thân cô run run, cả thân thể như muốn đổ rập vào người choàng tay qua ôm cô vào lòng, càng hôn sâu, không muốn buông, không muốn rời, muốn mãi mãi như thế ngày bên anh không rời, chỉ có đêm đến là cô về. Buổi sáng sẽ có quản gia Thiệu lo cho anh, có khi là mẹ anh nhưng chỉ một lúc rồi bà lại rời đi, đến trưa cô mới đến “thay ca”, anh vẫn không nguyện ý. Anh như người biết yêu được nhận lại tình yêu, nơm nớp lo sợ có, đem theo hạnh phúc đến trễ có. Nên, đêm tối trong căn phòng riêng biệt tĩnh mịch, anh hay dễ suy nghĩ lung tung, chỉ khi có cạnh cô, anh mới an tâm định nhiên anh cảm nhận Hạ An dạo này khan khát, đằm thắm hơn, dịu dàng hơn, mỗi lời nói đều chậm rãi hơn, trầm hơn... có điều anh lại nghĩ, cô đang thay đổi vì anh, đang cố gắng sữa lỗi bản thân vì anh. Anh nghĩ thế, nên vui vẻ chiều, khi anh tự mình vệ sinh cho bản thân xong, cô luôn đứng phía ngoài cửa đợi anh, trên tay là chiếc khăn bông mịn màng, thơm mùi hoa nhài anh yêu nhẹ nhàng lau đi giọt nước xuống cổ anh, cô dịu dàng như thể sợ anh đau, có đôi lúc anh còn nghĩ, bị mù tạm thời như thế này thật tốt, vì anh biết được ai sẽ bên anh và ai rời theo sẽ là một tách trà hoa nhài âm ấm đặt lên tay anh, với câu “Em thổi bớt nóng rồi, anh uống mau kẻo nguội.” Ừ, lúc đó anh sung sướng cả người, giọng cô ngọt ngào nghe lâng lâng cả bè ai cũng có cuộc sống riêng của họ, thăm anh một lúc rồi cũng quay về với quỹ đạo riêng, chỉ có cô là không rời anh nửa bước. Ba mẹ anh cũng vất vả với công việc riêng của mình và cũng chính anh bảo với họ không cần đến thăm thường xuyên, vì có người đã chăm sóc đã gặp ba mẹ anh. Đôi tai anh nghe ngóng, chỉ cảm nhận, ba mẹ không bài xích việc cô ở bên cạnh anh, nên thở phào nhẹ nhõm một tối, cô nằm sát bên cạnh anh, kể anh nghe những chuyện vu vơ. Kể về một bộ phim nào đó kết thúc quá buồn cô vừa xem được, kể một quyển tiểu thuyết vừa mới lấy đi nước mắt cô. Kể cho anh nghe chuyện hôm nay cô nhìn thấy, bên ngoài cửa phòng cây hoa trạng nguyên nở rộ rồi, hay là cô y tá kia kìa, đang để ý anh đó, anh có thích không? Rồi nghe theo tiếng cười trêu chọc của tích tắc đồng hồ kêu, rồi đến lúc cô phải về. Anh im lặng, đầu óc đang đấu tranh tư tưởng. Anh biết cô ngồi dậy, tiếng sột soạt của cô, rồi tiếng va chạm vào vật gì đó, anh lo lắng bước xuống giường, còn gọi tên cô.“Em không sao...” cô chợt nắm tay anh, khi anh hoảng hốt tay huơ loạn giữa không lo lắng quá độ, nên hơi lớn tiếng cùng cô, “Em đụng trúng gì đúng không? Sao lại không cẩn thận như thế?!”Anh nghe cô hít hít mũi, lí nhí xin lỗi anh “Em... không có bật đèn, nên... à ờ, đụng trúng chân bàn ăn... em xin lỗi.”Không bật đèn ư? Anh ngạc nhiên lắm nên mới hỏi vì sao. Câu trả lời của cô cũng làm anh bất ngờ không kém, theo đó làm cảm xúc của anh vỡ oà.“Chí Đằng, em chỉ muốn cảm nhận bóng tối cùng anh. Không phải vì xót thương, chỉ là... em muốn hiểu cảm giác của anh hơn thôi.”Cô lấp lựng nói như sợ anh sẽ buồn phiền vì nghĩ đang xót thương anh?! Không đâu, lòng anh đang trào dâng cảm xúc lạ lắm! Lạ như khi ở bên cạnh Hạ Cầm vậy... tuy anh không muốn nhắc đến Hạ Cầm nhưng cảm xúc suy nghĩ của anh hiện tại là không kiềm nén nổi, lại kéo cô về lại gần mình, hôn cô điên cuồng. Hai tay anh ôm chặt cô, lực ở eo càng lớn, chỉ hận không ép cô biến thành một phần cơ thể của cùng, anh biết người phù hợp với anh là ai rồi. Anh khẽ khàn hỏi với cô một câu, “Tối nay ở bên anh được không?”Lời của anh đơn giản là cùng nhau ngủ một đêm nay, anh không chịu nổi sự cô đơn của giấc ngủ chập chờn, tỉnh giấc lại nghe âm thanh im lìm của xung quanh nữa. Dù chỉ là tiếng thở đều đặn của cô khi ngủ, cũng sẽ làm anh an tâm trong lòng không trả lời, chỉ dùng cái ôm chặt anh để biểu hiện sự đồng hôn anh, kéo anh về lại đẩy anh xuống giường, hai thân thể nặng nề làm chiếc giường lún xuống. Anh cảm nhận cô đang ngồi trên người anh làm gì đó, nghe tiếng sột soạt một lần nữa vang lên trong đêm tĩnh mịch. Một lâu sau, cô nắm lấy tay anh đặt lên ngực giật mình hốt hoảng, khi anh chạm vào, đó chính là một bên ngực của cô hoàn toàn không có vật che giữ. Anh nóng ran cả người. Đầu óc hiện lên hàng vạn câu hỏi Cô đang làm gì vậy? Như thế là sao? Ý cô là sao???Tiếng thở cô đầy nặng nề, “Chí Đằng, có phải anh muốn chuyện này không?” Một lời nói đầy trần năm bên cô, anh chưa từng đi quá giới hạn này, bây giờ đây, anh đang rối rắm cực độ. Anh vừa muốn bước qua giới hạn cuối cùng vừa lại muốn lui bước. Hình như, cô hiểu được suy nghĩ chần chừ của anh, liền nắm thêm một bàn tay kia chạm vào nơi đầy đặn còn lại, giúp anh bóp nhẹ một rên lên một tiếng “A!” đầy quyến rũ, là lời chí mạng đâm soạt vào tầng tầng lớp lớp cảm xúc bao bọc cuối cùng của nóng của dục vọng anh như bùng phát, dù có run run, anh cũng bắt đầu thấy mình có phản ứng.“Hạ An em chắc chứ?” Anh hỏi lại một lần cuối cùng, như giúp cô suy nghĩ thấu đáo lại. Hay cũng chỉ là một câu hỏi suông qua loa, vì đầu óc anh đang mất dần tỉnh táo, hơi thở cũng nặng nề chẳng kém đầy đặn, mềm mại đó làm kích thích dây thần kinh của anh, chẳng dám thêm hành động nào cũng chẳng muốn rời môi cô chạm vào anh một lần nữa, theo đó chiếc áo bệnh nhân của anh từ từ bị cởi bỏ. Cô áp sát ngực mình xuống, phía trên lồng ngực anh thấy ngứa ngáy, cuối cùng, hai bàn tay anh cũng vuốt ve lưng trần cô.“Hạ An... em đừng hối hận.”Cô lại không trả lời anh, chỉ dùng hành động biểu lộ cho việc cô sẽ không hối từ bị động chuyển sang chủ động. Anh không nhớ hai người đã ôm ấp nhau ra sao, khi vượt điểm cuối cùng, anh cảm nhận thân thể cô cứng ngắt, tiếng thở hắt của cô làm anh đau xót, vì anh biết lần đầu tiên rất đau đớn nhưng cô lại không rên la lên một cúi xuống, chạm vào môi cô, xoa dịu đi đau đớn đó, nhưng anh không thể dừng lại nữa, vì lúc này, đàn ông như anh đã lên đỉnh điểm của dục dần nghe tiếng rên rỉ của cô, tiếng thở nặng nề, cô ôm anh, mười ngón tay bấu vào lưng anh, đau đớn mang cho anh thêm sự kích thích càng muốn độc chiếm.“Chí Đằng... Chí Đằng...” cô khẽ gọi tên anh, nghe nức nở.“Anh đây...” giọng anh khàn đục đem theo sự thoả cô như đang khóc, như lại không, “Em yêu anh... dù sau này ra sao, anh hãy nhớ em mãi yêu anh...”Câu nói này, anh nghĩ chỉ là một lời tỏ tình của cô, không ngờ là lời nói ẩn ý cho việc xa cách sau này...

đáng tiếc em không gặp anh sớm hơn